Chúa Nhật XXI thường niên B

Lời Chúa: Lời Chúa: Ga 6,61-70
Tác giả: Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái

Khi nghe Ðức Giêsu tuyên bố: “Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời”, nhiều môn đệ của Người liền nói: “Lời này chướng tai quá! Ai mà nghe nổi?” Nhưng Ðức Giêsu tự mình biết được là các môn đệ đang xầm xì về vấn đề ấy, Người bảo các ông: “Ðiều đó, anh em lấy làm chướng, không chấp nhận được ư? Thế thì anh em thấy Con Người lên nơi đã ở trước kia thì sao? Thần khí mới làm cho sống, chứ xác thịt chẳng có ích gì. Lời Thầy nói với anh em là thần khí và là sự sống. Nhưng trong anh em có những kẻ không tin”.
Quả thật, ngay từ đầu, Ðức Giêsu đã biết những kẻ nào không tin, và kẻ nào sẽ nộp Người. Người nói tiếp: “Vì thế, Thầy bảo anh em: không ai đến với Thầy được, nếu Chúa Cha không ban ơn ấy cho”.
Từ lúc đó, nhiều môn đệ rút lui, không còn đi với Người nữa.
Vậy Ðức Giêsu hỏi Nhóm Mười Hai: “Cả anh em nữa, anh em cũng muốn bỏ đi hay sao?” Ông Simon Phêrô liền đáp: “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời. Phần chúng con, chúng con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Ðấng Thánh của Thiên Chúa”.
 
Bài giảng Chúa Nhật XXI thường niên B

Tải file tại đây: Bài giảng Thánh lễ Chúa Nhật XXI thường niên B

Suy niệm: 

Chúng ta không ngạc nhiên mấy khi thấy các môn đệ cho rằng bài giảng của Chúa Giêsu thật khó lãnh hội. Từ ngữ Hilạp skleros không phải là khó hiểu nhưng có nghĩa là khó chấp nhận. Các môn đệ biết rất rõ Chúa Giêsu tự xưng là sự sống từ Thiên Chúa giáng hạ chẳng ai có thể sống hay đối diện với cõi đời đời nếu không tin nhận và đầu phục Ngài.

Đến đây chúng ta gặp một chân lý nổi bật vào mọi thời đại. Nhiều khi người ta khước từ Chúa Cứu Thế vì không đáp ứng được tiêu chuẩn đạo đức mà Ngài đòi hỏi, chứ chẳng phải vì không biết Ngài. Khi thành thật suy nghĩ về vấn đề này, chúng ta bắt buộc nhìn nhận tại tâm điểm của mọi tôn giáo đều phải có huyền nhiệm, lý do đơn giản vì ở trung tâm của mọi tôn giáo đều có Thiên Chúa. Theo bản tính chung của mọi sự vật, tâm trí loài người chẳng bao giờ hiểu được đầy đủ, trọn vẹn về Thiên Chúa. Bất cứ một nhà tư tưởng chân chính nào cũng phải chấp nhận huyền nhiệm.

Chỗ khó thật sự của Kitô giáo gồm hai phương diện. Nó đòi hỏi một hành động đầu phục Chúa Giêsu, nhận Ngài là quyền uy tối hậu, và nó cũng đòi hỏi một tiêu chuẩn đạo đức cao nhất. Các môn đệ vốn hiểu rất rõ rằng Chúa Giêsu tự xưng chính Ngài là sự sống, là thần trí của Thiên Chúa xuống thế gian. Cái khó của họ là chấp nhận điều đó là đúng. Mãi đến nay nhiều người vẫn khước từ Chúa Cứu Thế, không phải vì trí tuệ họ không hiểu nổi, nhưng vì không theo nổi tiêu chuẩn sống của Ngài.

Cho nên Chúa Giêsu tiếp tục không nhằm cố gắng chứng minh cho lời tự xưng của Ngài mà để vạch rõ rằng sẽ có ngày các biến cố xảy ra chứng minh điều đó. Ngài nói “các ngươi thấy khó tin Ta là bánh, là phần thiết yếu cho sự sống, từ trời xuống. Rồi sẽ đến ngày các ngươi không còn thấy khó tin nữa”. Đây là lời báo trước sự thăng thiêng. Điều đó có ý nghĩa rằng sự phục sinh bảo đảm cho tất cả các lời tuyên bố của Ngài. Chúa Giêsu không phải là người sống cao quí và chết dũng cảm cho một chính nghĩa bị thất bại. Ngài là Đấng mà những lời tự xưng được ứng nghiệm bởi sự kiện Ngài chết rồi sống lại.

Chúa Giêsu tiếp tục dạy rằng điều tối quan trọng là quyền ban sự sống bởi Chúa Thánh Linh, xác thịt chẳng ích lợi gì cả. Thật đơn giản để hiểu phần nào ý nghĩa của câu nói ấy; điều quan trọng hơn hết, ấy là phần tinh thần ở trong mọi hành động. Giá trị của bất cứ vật gì tùy thuộc vào mục đích của nó. Nếu chỉ ăn để mà ăn thì chúng ta trở thành kẻ tham ăn. Như thế có hại hơn là có lợi; nếu chúng ta ăn để bảo tồn sự sống, để làm việc tốt hơn, để giúp thân thể thích ứng với điểm cao nhất của nó thì thức ăn mới có ý nghĩa đích thực. Nếu một người dành thời giờ để chơi thể thao chỉ vì thể thao mà thôi, thì trong phạm vi nào đó họ đã phí phạm thời giờ của mình. Nhưng nếu người ấy chơi thể thao để thân thể được tráng kiện, nhờ đó họ có thể phục vụ Thiên Chúa và loài người đắc lực hơn thì thể thao lại trở thành quan trọng. Mọi điều liên hệ tới xác thịt có giá trị hay không tùy thuộc vào tinh thần của người thực hiện.

Chúa Giêsu tiếp tục “Lời Ta là thần linh (tinh thần) và sự sống”. Chỉ một mình Chúa Cứu Thế cho chúng ta biết sự sống là gì, đặt trong chúng ta phần tinh thần hướng dẫn cuộc sống đời mình, và ban cho chúng ta năng lực để sống cuộc đời ấy. Sự sống có giá trị hay không tùy theo chủ đích, chủ đích thực của đời sống và cũng chỉ một mình Ngài ban cho chúng ta năng lực để thực hiện mục đích ấy là chống lại những nghịch cảnh bên ngoài và bên trong sẽ đến với mình.

Nhưng Chúa Giêsu biết rất rõ nhiều người đã chối bỏ lời đề nghị này với lòng đối kỵ, thù ghét. Không ai có thể tin nhận Chúa Giêsu trừ khi được Thánh Thần tác động để làm như vậy, nhưng con người cũng có thể chống lại Thiên Thần cho đến ngày cuối cùng. Một người như thế không phải bị Thiên Chúa loại bỏ ra, nhưng chính người ấy tự loại bỏ mình ra.

Đoạn này được viết theo linh tính về thảm họa sắp xảy ra, vì đây là phần bắt đầu của giai đoạn cuối cùng. Nhiều người kéo đến theo Chúa Giêsu, lúc Ngài dự Lễ Vượt Qua tại Giêrusalem, họ đã thấy các phép lạ Ngài làm và tin danh Ngài, số người đến xin chịu phép rửa không kể xiết (2,23; 4,1-3). Tại Samari nhiều việc lớn đã xảy ra (4, 1.39.45). Tại Galilê, mới ngày hôm trước dân chúng hãy còn theo Ngài rất đông (6,2), nhưng bây giờ giọng mô tả đã thay đổi. Từ nay trở đi, sự oán ghét sẽ càng chồng chất cho đến khi đạt đến tột đỉnh là thập giá. Thánh sử Gioan đã hé mở màn cuối của tấm thảm kịch. Chính trong những hoàn cảnh như thế, người ta mới thấy rõ lòng người và bộ mặt thật của họ. Và trong những hoàn cảnh như thế, đã có ba thái độ khác nhau đối với Chúa Giêsu.

1. Có sự bỏ cuộc:

Nhiều người quay lưng lại, không đi theo Ngài nữa, họ bỏ đi vì nhiều lý do. Một số người trong số họ đã thấy rõ Chúa Giêsu đang đi về đâu. Không thể thách thức giới cầm quyền như Ngài đã làm mà có thể tránh khỏi tai họa. Chúa Giêsu đang đi vào thảm họa và họ đã rút lui kịp thời, họ là hạng người tùy thời. Người ta bảo muốn thử một đạo quân hãy xem cách đạo quân ấy đánh giặc khi mọi người đều mệt mỏi. Nếu sự nghiệp của Chúa Giêsu cứ đi lên, chắc những người kia chưa quay lui, nhưng ngay khi nhìn thấy bóng thập giá họ đã bỏ Ngài. Có một số người khác bỏ Chúa vì muốn trốn tránh thách thức của Ngài. quan điểm cơ bản phải mất một chút gì đó cho Ngài là họ bỏ đi ngay. Nếu theo Ngài là thơ mộng huy hoàng, chắc họ bám sát Ngài, nhưng khi đường đi trở thành khó khăn, theo Ngài đòi hỏi một số điều khó làm thì họ bỏ Ngài. Việc họ tìm thầy học đạo hoàn toàn đều do những động lực ích kỷ. Thật ra chẳng có ai ban cho chúng ta nhiều hơn Chúa Giêsu. Nhưng nếu chúng ta chỉ đến với Ngài nhằm mục đích thu vào chứ chẳng cho ra, chắc chắn chúng ta phải trở lui. Những ai muốn theo Chúa Giêsu phải nhớ đường theo Ngài là đường thập giá.

2. Có sự suy thoái:

Chúng ta thấy điều này nơi Giuđa rõ ràng nhất. Chúa Giêsu đã thấy ông là người có thể dùng cho mục đích của Ngài. Nhưng thay vì trở thành anh hùng, Giuđa lại trở thành tên vô lại, và người đáng lẽ là thánh lại thành kẻ phản bội. Câu chuyện của họa sỹ vẽ bức tranh Bữa Tiệc Ly là một kinh nghiệm đáng sợ. Đó là một bức tranh khổng lồ, đòi hỏi họa sỹ phải mất nhiều năm để vẽ. Tìm một người mẫu để vẽ Chúa Giêsu, ông gặp một thanh niên có khuôn mặt đẹp đẽ, thuần khiết và siêu thoát, ông thuê chàng làm người mẫu. Bức tranh cứ thế được bổ túc, ông cứ vẽ hết môn đệ này đến môn đệ khác. Một ngày kia ông cần một người để vẽ Giuđa mà ông đã dành lại để vẽ sau cùng. Ông đi ra tìm trong số người hèn hạ nhất trong thành phố. Cuối cùng ông gặp được một người, bộ mặt in hằn dấu vết của một kẻ trụy lạc vô cùng xấu xa. Ông thuê người ấy làm mẫu. Khi bức tranh hoàn tất, người mẫu nói với họa sỹ "trước đây đã có lần ông vẽ tôi rồi". Họa sỹ đáp: "chắc chắn là không". Người nọ bảo: “Ồ có chứ, lần trước ông vẽ tôi, ông đã dùng tôi làm mẫu để vẽ Chúa Giêsu đấy”. Năm tháng đã tạo nên sự suy thoái khủng khiếp. Thời giai thật bạo tàn có thể cướp đi những lý tưởng, những hăng say, những mơ ước và sự trung thành của chúng ta, có thể để lại nơi chúng ta một đời sống ngày càng nhỏ nhoi thay vì càng cao đẹp. Nó có lưu lại cho chúng ta một tấm lòng chai lỳ thay vì được mở rộng trong tình yêu thương của Thiên Chúa. Cuộc đời có thể làm mất đi vẻ đẹp của chúng ta.

3. Có sự quyết định.

Đây là cách Gioan viết lại lời tuyên xưng của Phêrô tại Xêzarê. Chính trong một hoàn cảnh như thế, người ta đã thấy lòng trung thành của Phêrô. Đối với Phêrô, có một điều thật đơn giản, ấy là chẳng có ai đáng cho ông đi theo hơn là Chúa Giêsu. Với ông chỉ có Ngài mới có lời của sự sống đời đời.
Lòng trung thành của Phêrô được căn cứ trên mối liên hệ cá nhân với Chúa Giêsu. Có nhiều điều Phêrô không hiểu. Ông cũng bối rối lạc lõng như bất cứ ai khác, nhưng nơi Chúa Giêsu có một cái gì khiến ông sẵn sàng hy sinh tính mạng. Nói cho cùng, Kitô giáo không phải là một triết lý mà chúng ta phải chấp nhận hay một lý thuyết buộc chúng ta phải trung thành. Nó là sự đáp ứng cá nhân với Chúa Giêsu. Đó là lòng trung thành và tình yêu mà một người hiến dâng, vì tấm lòng ấy không cho phép họ làm gì khác hơn được.

Bài Ðọc I: Gs 24, 1-2a. 15-17. 18b

"Chúng tôi sẽ tôn thờ Chúa, vì chính Người là Thiên Chúa chúng tôi".

Trích sách ông Giosuê.

Trong những ngày ấy, Giosuê triệu tập tất cả các chi tộc lại ở Sikem, rồi gọi các kỳ lão, các thủ lãnh gia tộc, quan án, sĩ quan đến, và họ đứng trước mặt Thiên Chúa. Giosuê liền nói với toàn dân như thế này: "Nếu các ngươi không muốn tôn thờ Thiên Chúa, thì cho các ngươi lựa chọn: hôm nay, các ngươi hãy tuỳ ý chọn phải tôn thờ ai hơn: hoặc là các thần cha ông các ngươi đã tôn thờ ở Mêsôpôtamia, hoặc các thần của người xứ Amôrê, nơi các ngươi đang ở. Phần tôi và gia đình tôi, chúng tôi sẽ tôn thờ Chúa". Dân trả lời rằng: "Không thể có chuyện chúng tôi bỏ Chúa mà tôn thờ những thần ngoại. Chúa là Thiên Chúa chúng tôi, chính Người đã dẫn chúng tôi và cha ông chúng tôi ra khỏi đất Ai-cập, khỏi nhà nô lệ. Người đã làm những việc kỳ diệu cả thể trước mắt chúng tôi và đã gìn giữ chúng tôi suốt con đường chúng tôi đã đi, giữa tất cả mọi dân chúng tôi đã đi qua. Chúa đã trục xuất tất cả những dân đó cũng như người Amôrê trên phần đất chúng tôi đã tiến vào".

Bài Ðọc II: Ep 5, 21-32

"Mầu nhiệm này thật lớn lao: trong Ðức Kitô và trong Hội Thánh".

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.

Anh em thân mến, anh em hãy phục tùng nhau trong sự kính sợ Ðức Kitô. Người vợ hãy phục tùng chồng mình, như đối với Chúa: vì chồng là đầu người vợ, như Ðức Kitô là đầu Hội Thánh: chính Người là Ðấng Cứu Chuộc thân thể mình. Nhưng như Hội Thánh phục tùng Ðức Kitô thể nào, thì người vợ cũng phục tùng chồng mình trong mọi sự như vậy. Hỡi những người làm chồng, hãy yêu thương vợ mình, như Ðức Kitô yêu thương Hội Thánh và phó mình vì Hội Thánh, để thánh hoá Hội Thánh, khi Người dùng nước và lời hằng sống rửa sạch Hội Thánh, ngõ hầu bày tỏ cho mình một Hội Thánh vinh quang, không vết nhơ, không nhăn nheo hay phải điều gì khác tương tự, nhưng thánh thiện và vẹn tuyền. Cũng thế, người chồng phải yêu thương vợ mình như chính thân mình. Ai yêu thương vợ mình, là yêu thương chính mình. Vì không ai ghét thân xác mình bao giờ, nhưng nuôi dưỡng và nâng niu nó, như Ðức Kitô đối với Hội Thánh: vì chúng ta là chi thể của thân xác Người, do xương thịt Người. Bởi thế, người ta lìa bỏ cha mẹ mình mà kết hợp với vợ mình: và cả hai nên một thân xác. Mầu nhiệm này thật lớn lao, tôi muốn nói về Ðức Kitô và Hội Thánh.